CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 190

Ngoài cửa sổ hàng cây ven đường mơ hồ dần lui về phía sau, Dương

Mai nhìn trong chốc lát liền cảm thấy đau cả mắt.

Đây không phải một con cá chép đỏ, mà là một con rồng vảy đỏ.

Không quá năm phút đồng hồ, Giang Thủy đã đi khỏi khu dân cư, hai

hướng bốn làn xe chạy, không nhiều xe lắm, có chạy với tốc độ nhanh hơn
cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Giang Thủy lại cố tình giảm
tốc độ xuống, cho đến khi trong tầm nhìn xuất hiện một điểm nhỏ màu
trắng, anh mới đột nhiên tăng tốc.

Dương Mai bỗng nhiên có một loại dự cảm, loại dự cảm này khiến trái

tim cô không tự giác mà đập nhanh hơn. Theo bản năng cô bắt lấy tay vịn
trên đỉnh xe phía trước, quay đầu nhìn anh một cái. Anh vẫn ngồi một cách
đoan chính, mắt nhìn thẳng, đôi mắt đen dường như mạ lên một tầng mờ
ảo, tỏa sáng ánh nước.

Dương Mai đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên đến trường dạy lái xe,

ngồi nhầm xe anh, khi đó anh cũng giống như bây giờ, dường như đang
đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình.

Thời điểm Giang Thủy lái xe thật sự nghiêm túc, nhưng loại nghiêm

túc này lại không hề hời hợt, khẩn trương hay nghiêm trọng. Anh đang
hưởng thụ quá trình này, và quá trình này dường như có linh tính, hồi đáp
lại anh bằng niềm vui bất tận.

Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, cửa sổ xe bên phía Dương Mai đang

mở, bên tai là tiếng gió gào thét.

Điểm trắng phía trước dần dần lớn hơn, lộ ra gương mặt chân thật.

Đó là xe của thầy Hồ, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, bởi vậy

Giang Thủy cơ hồ trong nháy mắt đã bắp kịp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.