CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 338

Tống Cường rõ ràng xấu hổ, nhưng hắn còn không muốn xé rách mặt

với Dương Mai, vì thế liền tự động xem nhẹ những lời này. Hắn chủ động
vươn tay về phía sau: “Chào anh, tôi là Tống Cường, là bạn của Dương
Mai.”

Dương Mai hừ một tiếng: “Chúng ta không phải bạn bè.”

Tống Cường cười gượng, đè nặng thanh âm nói: “Vậy em bảo anh

giới thiệu như thế nào. Bạn trai cũ?”

Dương Mai lạnh lùng nhìn thẳng hắn, hắn vội vàng xin khoan dung:

“Không thể nào, cho nên chúng ta vẫn là bạn bè đi.”

Dương Mai không hé răng, Tống Cường ho khan một tiếng, chỉ chỉ

cửa nói: “Sao em không mở cửa?”

Dương Mai cũng không thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp nhét chìa

khóa lại trong túi, quay người đi về hướng xe: “Đến nhà anh.”

Giang Thủy nhướng mày, đi theo ngồi lên ghế điều khiển.

Tống Cường đứng tại chỗ thất thần, ngẫm nghĩ nửa ngày mới tự nhủ

nói: “Có ý gì …”

Chờ đến khi xe chuẩn bị đi, hắn mới vội vàng chạy tới, gõ cửa xe nói:

“Hai người đang qua lại? Dương Mai, hỏi em đấy…”

Dương Mai căn bản lười phản ứng hắn, xe “vút” một cái phóng về

phía trước, Tống Cường dần trở thành một điểm nhỏ bé sau kính xe.

Ra khỏi cổng lớn tiểu khu, trạng thái Dương Mai mới một lần nữa trở

lại lười nhác.

Giang Thủy một bên lái xe một bên nói: “Em cứ nhìn anh làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.