CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 388

Giang Thủy giật giật môi, không nói gì.

Dương Mai nói: “24 giờ tùy kêu tùy đến, phải không?”

Giang Thủy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn gương mặt trầm tĩnh của

Dương Mai, thấp giọng nói: “Em đừng giận.”

“Em không nổi giận.” Dương Mai nói, “Anh có tự do quyền lựa chọn,

em sẽ không can thiệp. Em chỉ nghĩ nhắc nhở hữu nghị anh một chút, thân
thể của anh không phải làm bằng sắt.”

“Anh có chừng mực.”

“Được, vậy là tốt rồi.”

Dương Mai gấp tiền lại, nhét vào túi quần Giang Thủy. Giọng nói cô

nhẹ hơn, xoay người muốn đi.

“Dương Mai.”

Bước chân cô dừng lại. Bị người đàn ông phía sau xoay lại từng chút

một.

Hai tay Giang Thủy nắm hai tay cô, dùng sức mạnh kéo cô trở lại nơi

không cps mưa. Dưới bậc thang, cô đứng trên anh đứng dưới, anh phải
ngửa đầu nhìn cô.

Tư thế này cũng không thích hợp, nhưng Giang Thủy vẫn muốn hôn

cô. Dương Mai đã nhìn ra, rất phối hợp mà cong lưng xuống.

Nước mưa theo nơi bọn họ chạm vào nhau mà chảy vào khoang

miệng, trong mơ hồ Dương Mai nghĩ nước mưa thật ấm áp. Nhưng rất
nhanh, cô đã phủ định chính mình. Mưa là lạnh, ấm áp chính là khoang
miệng anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.