CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 464

Giang Thủy không hé răng, thanh âm Dương Mai lại truyền tới: “Anh

nói xem, sau khi em sinh con có thể mập ra hay không?”

Anh lắc đầu: “Anh không biết.”

Dương Mai như là lâm vào trầm tư: “Sẽ mập ra cũng không có vấn đề

gì, trẻ con đáng yêu như vậy …”

Giang Thủy cắn khớp hàm bên má, chờ Dương Mai mang đồ ăn sang,

nhìn chằm chằm tay cô: “Anh muốn từ chức.”

Dương Mai nói: “Bờ biển Hoàng kim?”

“Đúng vậy, còn có trường dạy lái xe.”

“Vì sao lại muốn rời khỏi trường dạy lái xe?”

“Anh muốn đi Bắc Kinh.”

“…”

Trên bàn củ cải trắng hầm thịt bò nóng hôi hổi, khói trắng mềm mại

quanh quẩn trước mắt Dương Mai, như là tầng lụa trắng mỏng manh uốn
lượn. Khuôn mặt cô trở nên mơ hồ không rõ, duy chỉ có cặp mắt đen sáng
quắc, giống như trân châu đen dù có làm gì cũng không phủ bụi trần.

Giang Thủy vừa ngước nhìn lên, cũng không dám lại nhìn thẳng vào

đôi mắt kia.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào tay cô, trên ngón tay kia còn đeo chiếc

nhân đá quý đắt tiền.

“Đi Bắc Kinh tìm công việc sao?” Dương Mai hỏi.

Giang Thủy gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.