Thời điểm hỏi đến vấn đề này, những người khác trong phòng bao
cũng nhìn qua.
Giang Thủy giống như không phát hiện những ánh mắt đó, chỉ nặng
nề nhìn chằm chằm Lý Vân, nói: “Đổi phòng ở, cải thiện thức ăn.”
Có người như không thể tưởng tượng nổi mà nở nụ cười.
Lý Vân cũng cười, nhìn Giang Thủy giống như là đang nhìn một món
đồ cổ quái hiếm lạ. Nhưng nghĩ lại không cảm thấy kỳ quái chút nào. Lại
hớp một ngụm rượu, nói: “Cậu thật ra rất thực tế.”
Phòng nhiều người như vậy bao gồm Lý Vân ở bên trong, nếu đã tới
thì nói như thế nào cũng nên lấy ít “máu” ra mới phải.
Cũng không biết Giang Thủy có phải thật sự ngốc không hay là cố
tình “moi”.
Hoặc là cả hai đều không phải.
“Làm sao vậy?” Giang Thủy hỏi, “Cô cười cái gì?”
Lý Vân lắc lắc đầu, nói: “Tôi cho rằng cậu sẽ tiêu tiền vào rượu và
phụ nữ. Nhắc nhở hữu nghị nhé, ở đây có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp.”
Tóc đỏ xen mồm vào: “Chị Vân cũng là một trong số đó.”
Lý Vân trừng hắn một cái: “Cút.”
Bên cạnh đưa tới rượu và trái cây mới, Lý Vân duỗi tay qua lấy, tóc đỏ
cố ý đùa cô ta, cầm hết trái cây đi, Lý Vân vợt hụt liền liếc xéo hắn một cái
nhưng tóc đỏ lại tỏ ra hết sức vui mừng.
Giang Thủy ở một bên nhìn, ánh sáng loá mắt cùng âm thanh đinh tai
nhức óc không thể lay động anh nửa phần. Bây giờ anh chỉ muốn trở về.