CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 562

Kẹt xe ở trên đường, bên ngoài là tiếng còi ô tô, bên trong xe lại vô

cùng yên tĩnh.

Dương Mai nói: “Có phải anh chê em phiền hay không?”

“Không có.”

“Là không muốn thấy em?”

“… Cũng không.”

“Vậy đã mấy ngày anh không trở về?”

Giang Thủy cảm giác được áp lực, sờ sờ cổ nhưng nơi đó trống trơn,

không có cà vạt, cổ áo cũng rất lỏng lẻo.

“Anh đã nói rồi, anh muốn trông ở bệnh viện.” Tiếng anh nói rất thấp,

nhưng Dương Mai vẫn nghe ra một tia không kiên nhẫn.

“Hôm nay thì sao? Vẫn ở bệnh viện?”

Giang Thủy không trả lời, trầm mặc lái xe trở về.

Dương Mai không truy vấn, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình ảnh

cô cắt ngược trên cửa kính dường như gầy hơn trước một chút.

Qua một lúc lâu, Giang Thủy mới nặng nề nói: “Hôm nay không đi

bệnh viện.”

Trở lại phòng thuê cách biệt đã lâu, Giang Thủy đứng ở cửa chưa tiến

vào. Dương Mai nhìn lại xem, gọi anh: “Tiến vào đi. Có phải thấy xa lạ
không?”

Nhà ở được quét tước thật sự sạch sẽ, chăn bông được gấp giống một

khối đậu hủ, chỉnh tề lưu loát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.