CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 567

Không lâu sau, anh đã không còn hứng thú. Duỗi tay đi mở cửa xe,

muốn lợi dụng sơ hở chạy về. Thình lình, cửa xe bị khép lại thật mạnh, tay
anh còn sờ trên đỉnh cửa xe, bị hung hăng gập vào.

Đau đến mức anh phải kêu lên một tiếng.

Trên eo căng chặt, bị người dùng cánh tay chặt chẽ khoanh lại.

Anh quay lại thấy rõ mặt người, lưng không tự chủ được mà run lên.

Dương Mai buông lỏng tay, lui về sau một chút, chỉ vào hiện trường

tai nạn xe cộ cách đó không xa, cơ hồ là rống lên: “Em cho rằng người chết
là anh đấy!”

Giang Thủy đang bị kinh sợ, một lát sau, da mặt mới động đậy một

chút: “Sao có thể… Anh sao sẽ chết…”

“Sao anh sẽ không chết?” Cô hung ác ngắt lời, “Anh cho rằng chính

mình thực trâu bò sao!”

Cô dùng sức đẩy Giang Thủy một cái, rồi lại một cái: “Anh làm bằng

da thịt, là bằng thịt lớn lên đấy!”

Thanh âm líu lo biến mất.

Ngược ánh sáng của đèn đường, Giang Thủy phát hiện hốc mắt Dương

Mai đỏ bừng, mông cô chổng về sau, lưng cùng chân đều cứng đờ, từ mặt
bên nhìn vào, tựa như góc tù của chiếc thước tam giác cứng rắn.

Thước tam giác bằng nhựa, nhìn qua dường như rất cứng rắn, nhưng

trên thực tế chỉ cần dùng sức bẻ một cái sẽ đứt.

Sau một hồi nhìn chăm chú ngắn ngủi, Dương Mai liền xoay đầu đi

thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.