CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 569

“Về nhà đi.”

“Không.”

“Anh muốn chết ở Bắc Kinh sao!”

“Anh sẽ không chết.”

“Anh sẽ chết!”

Giang Thủy trầm mặc, trơ mắt nhìn Dương Mai tức giận đến xoay

người, rảo bước đến cạnh cửa. Anh lập tức theo sau, “bang” một tiếng giữ
cửa ấn trở về, cực lực đè nặng tức giận: “Em muốn đi đâu?”

Cô lại dùng sức kêu: “Không biết! Em không biết!”

Cơ hồ là sắp hỏng mất rồi.

Giang Thủy bối rối, chân tay lại luống cuống. Cô muốn chạy ra bên

ngoài, nhưng sức lực không bằng đàn ông, bị anh ngăn lại.

“Bây giờ em đừng chạy loạn.” Anh nói.

Dương Mai mặc kệ anh, dùng sức đấm cửa. Rầm rầm rầm — chấn

động đến mức lỗ tai Giang Thủy muốn điếc.

Tay cô nhất định rất đau, anh mạnh mẽ hạ quyết tâm, bóp cánh tay

Dương Mai xách lên, kéo cô trở về, ném lên trên giường. Lại dùng lực ap
xuống, không cho cô đứng dậy.

Cô dùng sức đến mức đỏ cả cổ nhưng người đàn ông bên trên vẫn lù

lù bất động như cũ.

Thật lâu sau, cô dần dần bình tĩnh trở lại. Giang Thủy thoáng nâng

thân thể lên, nhìn cô từ trên xuống, tay vuốt trên trán cô như là trấn an.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.