CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 572

Anh chỉ là không muốn trả lời mà thôi. Tựa như đại đa số thời điểm,

không nghĩ nói đến chuyện nào đó, liền bảo trì im miệng không lên tiếng
— việc của nhà anh, bệnh tình của anh trai anh, việc anh làm ở Bắc Kinh.

Gió lạnh buốt, Dương Mai nhịn không được rùng mình: “Anh không

đủ thẳng thắn.”

“Anh không lừa em.”

Anh ý đồ biện giải, nhưng bị Dương Mai chọc thủng: “Anh không mở

miệng, nhưng vừa mở miệng sẽ là lời nói dối.”

“… Cho nên anh sẽ không nói.”

“Nhưng mà em muốn anh nói.”

“…”

Anh lại không rên một tiếng, trong bóng tối, Dương Mai muốn nhìn

hết vẻ mặt của anh có vẻ khó khăn, cô nỗ lực trừng mắt đi nhìn, đầu óc
cũng phát đau. Còn có eo, đau eo lại phát tác — khi dựa cửa sổ, chỉ thoáng
động đậy một chút, phần eo sẽ đau tựa như bị cắt đứt.

“Tê —” cô nhẹ hít khí, lúc này đặc biệt nhớ nhà. Hết thảy của Bắc

Kinh đều khiến cô cảm thấy xa lạ, giống như ngay cả chân tay cũng luống
cuống, thực không an tâm.

Giang Thủy vài bước đi qua, đối diện với ánh trăng, híp mắt nhìn cô:

“Eo còn đau? Đi xem bác sĩ đi.”

Anh với tay qua, muốn nắm lấy bả vai cô lại bị cô nhẹ nhàng gạt đi.

Cô không nhìn anh: “Em còn đang giận.”

“… Anh biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.