Nhưng điều này rõ ràng không có khả năng, bởi vì cô muốn anh cũng
về cùng.
Dương Mai nói: “Giang Thủy, anh lại đây, chúng ta bình tĩnh nói
chuyện một chút.”
“…” Dưới chân Giang Thủy dừng lại, tại chỗ bất động. Anh không
muốn nói chuyện, hiện tại đã khuya rồi, anh rất mệt, không chỉ có thân thể,
còn có tinh thần. Nếu tiếp tục nói chuyện, căn phòng này sẽ trở nên càng
thêm nặng nề áp lực.
“Giang Thủy.”
Anh vẫn không nhúc nhích, lưng còng xuống, cũng không muốn nhìn
thẳng cô.
“Giang Thủy…”
Câu nói kế tiếp, bị tiếng chuông di động cắt ngang.
Đi động của Giang Thủy, là Tóc đỏ gọi tới.
Dương Mai trầm mặc nhìn Giang Thủy tiếp điện thoại, sau khi ngắt
máy, anh quay lại nói: “Anh muốn đi ra ngoài một chút.”
“Đi đâu?”
“Bệnh viện, hình như Lý Vân có vấn đề.”
“Bệnh viện có bác sĩ, anh đi có ích lợi gì.” Cô nhìn chằm chằm anh,
“Hơn nữa chúng ta đang nói chuyện.”
“Không thể muộn một chút lại bàn sao?”
“Anh không thể muộn một chút lại đi sao?”