CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 575

“Không thể.”

Giang Thủy mím chặt miệng, nét mặt âm u.

“Anh cần phải lập tức đi, cô ấy là bởi vì anh…” Nói lên cái này, anh

càng thêm buồn nản.

Dương Mai không tiếng động mà cười cười: “Anh sẽ không cảm thấy

nội tâm bất an sao?”

Anh ngẩng phắt đầu lên, cắn từ rất nặng: “Chính là bởi vì bất an, cho

nên anh mới muốn đi.”

Dương Mai thu lại nụ cười.

Anh nghe không hiểu, ý tứ của cô là — ném cô ở chỗ này, nội tâm anh

sao lại không cảm giác bất an.

“Dương Mai, mặc kệ em nghĩ như thế nào, Lý Vân là quý nhân của

anh. Anh lăn lộn ở Bắc Kinh, cô ấy là người dẫn đường. Là cô ấy khai quật
anh, anh làm như vậy thuần túy là tri ân báo đáp.”

Dương Mai mặt vô biểu tình gật đầu: “À, thì ra là Lý Vân mang anh đi

đua xe phi pháp.”

“Đúng vậy.” như là bất chấp tất cả, anh thừa nhận toàn bộ, tiếp theo,

anh nói thật nhanh, “Anh đi bệnh viện.”

Một khắc khi cửa đóng lại kia, sức lực cả người anh đều giảm đi.

Cũng không phải cảm thấy nhẹ nhàng, chỉ là áp lực treo trên đỉnh đầu đã
biến mất.

Cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp chạy vội đến bệnh viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.