CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 577

“…” Giang Thủy nhìn Lý Vân, cô ta nâng gương mặt tươi cười, thập

phần thích ý lùi vào trong tấm chăn màu trắng, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Thấy anh đứng yen bất động, Lý Vân lại từ trong ổ chăn chui ra,

ngoắc ngón tay, nói: “Bên này có ghế, ngồi lại đây đi.”

Tiếp theo, cô ta nhặt lên một quyển sách rắn chắc trên bàn trang trí,

thiếu chút nữa không nhấc lên được, quá nặng, nếu đập vào người khẳng
định đau điếng người.

Cô ta muốn lật xem nhưng ngón tay bỗng nhiên dừng lại. Đảo mắt

nhìn Giang Thủy, cười cười đưa sách qua: “Tới đây, cầm cho tôi.”

Giang Thủy không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn quyển sách kia, trên bìa

sách màu trắng là tên sách in chữ vàng, ánh đèn mỏng manh trên đầu
giường chiếu vào phản xạ ra ánh sáng kỳ dị.

“Lại đây nào!”

Giang Thủy đi qua, không kéo ghế ở mép giường ra mà chỉ dựa tạm

vào, cũng không nhận lấy quyển sách kia: “Hiện tại là mấy giờ cô biết
không?”

Lý Vân tươi cười không giảm: “Biết chứ.”

“Vậy đừng làm loại đùa dai này.” Anh nói, “Cô không nghĩ đến người

khác có khả năng đang ngủ?”

Tay nâng đến mỏi, anh vẫn không quan tâm, Lý Vân rốt cuộc vẫn

buông sách xuống, rơi vào chăn bông trên đùi, chăn trơn khiến quyển sách
không báo trước mà trượt xuống, nặng nề nện trên mặt đất tạo ra tiếng động
rất lớn.

“Cậu giận tôi?” Lý Vân cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.