CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 608

Mỗi người là một người làm vườn, cả đời đều gieo giống trên vườn

hoa sinh mệnh. Có người thiện lương, gieo xuống hạt giống lớn lên thành
hoa hướng dương, có người tà ác, rải một đám đất mọc ra mạn đà la, có
người tham lam, bận rộn cả đời cuối cùng lại không thu hoạch được cái gì.

Còn có giống như anh, cô độc một mình, hai tay trống trơn, ngẫu

nhiên được thần may mắn ưu ái, trên vùng đất cằn cỗi cũng có thể mọc ra
mầm non xanh biếc.

Nó nên được trân trọng.

Anh nghẹn ngào, thật lâu vẫn khó có thể bình tĩnh. Thời điểm lại mở

miệng, thanh âm có mỏng manh run rẩy: “Dương Mai, nếu một ngày nào
đó, anh lại lạc lối, em phải đánh tỉnh anh, hung hăng mà đánh. Anh tuyệt
không đánh trả. Nhưng xin em…”

“Xin em cái gì?”

“…” Anh ngăn chặn thanh âm, không dám nói nữa. Người đàn ông

mang theo tiếng khóc nói chuyện, quá mất mặt.

“Xin em cái gì? Anh nói đi.”

Anh dúi đầu vào chăn bông, thực mềm thực ấm, dưới chăn bông chính

là hõm vai cô. Không có bất luận giây phút nào, giống như hiện tại, làm
anh cảm thấy tâm an. Anh càng ôm càng chặt, càng ôm càng chặt, giữa
hoảng hốt, cho rằng trong lòng ngực chính mình đang ôm, chính là toàn bộ
thế giới.

Nếu sinh mệnh anh có một mảnh đất màu mỡ, kỳ nguyện duy nhất của

anh chính là —

Muốn tinh tế mà che chở, đặt mầm non xanh biếc kia vào trái tim tràn

đầy nhiệt huyết của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.