CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 607

thẻ chúng ta xài chung, vậy là đủ rồi.”

Đúng vậy, thẻ là xài chung. Cô thật là thông minh lại dịu dàng, nhưng

lại thông minh thế nào dịu dàng thế nào, anh cũng hiểu rất rõ, tiền trong
thẻ, của anh chỉ chiếm số lẻ.

Hốc mắt lại phiếm nước. Anh vẫn nằm nghiêng không nhúc nhích,

chờ yết hầu thoải mái, mới nói từng chữ một: “Mấy năm nay anh có để
dành ít tiền, hơn nữa anh hiện tại tiền lương, chờ tích cóp đủ tiền, chúng ta
kết hôn.”

Sau lưng không có động tĩnh.

Giang Thủy chờ rồi lại chờ, trái tim như nổi trống.

Sau một lúc lâu, anh nghẹn giọng nói: “Em nói cái gì đi.”

Dương Mai nói: “Anh quay người lại, để em nhìn anh.”

Anh theo lời xoay người lại, kinh ngạc thấy hai hàng lệ trên khóe mắt

Dương Mai. Nước mắt ngưng tụ thành một hàng, giống như trân châu rơi
xuống mâm ngọc, đổ rào rào, khiến người ta không tự kìm hãm được muốn
dùng đôi tay đỡ lấy.

Giang Thủy cái gì cũng không nghĩ nói, cũng nói không nên lời cái gì.

Bọc chăn bông ôm lấy người, mềm mại lại ấm áp như là phẳng trái tim thấp
thỏm của anh.

Người phụ nữ này là thứ quý giá nhất cả đời anh, là tốt đẹp mà nửa

đời trước anh chưa từng xa nghĩ.

— mày sẽ sống không tốt! Bạch nhãn lang, nguyền rủa mày cả đời

sống không bằng chết!

Anh để ra một bàn tay, xoa xoa đôi mắt phát trướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.