Đôi mắt anh ngó sang bên này, đầu cũng chầm chậm quay lại, không
dùng lực cầm tay cô, nhìn trong chốc lát, nâng mắt nhìn cô: “Còn đau?”
Dương Mai không nói chuyện, anh cũng không tiếp tục hỏi, ngón tay
cái mang theo một tia run rẩy rất nhỏ, nhu hòa cọ xát qua lại. Anh nâng tay
cô đến bên miệng, thổi khí lạnh.
“Mẹ em tâm không xấu, chỉ là đau lòng em. Anh đừng giận bà, coi bà
như người già tính tình trẻ con, được không?”
Giang Thủy trầm mặc, buông tay đang nắm của hai người ra. Đôi mắt
vẫn như thường nhìn qua, cái gì cũng không nói, lại như đã nói rất nhiều
điều.
Không thể nhìn vào đôi mắt đen sáng quắc của anh, đặc biệt ở là thời
khắc như bây giờ.
Dương Mai cảm thấy trái tim như một nồi dầu đang sôi trào, làm cô
đau lòng lại khẩn trương.
Một người phụ nữ bắt đầu sinh ra ý muốn bảo hộ một người đàn ông,
người phụ nữ này sẽ trở nên vô cùng cường đại.
Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc ấy, nếu không phải ngăn cản anh, anh nhất
định sẽ ra tay với cái người điêu ngoa lại không nói lý kia. Hơn nữa xuống
tay sẽ không nhẹ.
Thế nên nếu tất có một ngày như vậy, người phụ nữ này sẽ so với
người đàn ông ấy càng cường đại.
Chợt, Dương Mai từ trên giường nhảy đến trên mặt đất, tay Giang
Thủy vẫn còn giữ người cô: “Em cẩn thận một chút.”