CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 7

Sau một lúc lâu, Lý Diễm bỗng nhiên nói: “Cậu thi bằng lái tớ đưa

đón cậu, ở đâu có khuê mật (bạn thân nơi khuê phòng phụ nữ cổ đại) tẫn
trách giống tớ như vậy? Tớ chính là vì cậu từ bỏ thời gian dưỡng nhan
(chăm sóc da mặt)! Chỉ vì điều này cậu nhất định phải lấy được bằng lái!
Những cái khác tớ mặc kệ, đối với cậu chỉ có một câu: Sau một tháng, giao
bằng lái ra không giết!”

Cưỡng ép.

“Lại nói, hiện tại có ai còn không dùng ô tô thay đi bộ. Cũng chỉ có

cậu, có tiền còn đi phương tiện giao thông công cộng. Không biết còn
tưởng rằng cậu keo kiệt không nỡ bỏ tiền ra mua ô tô đấy. Chờ cậu biết lái
xe, ai còn tiếp tục đi phương tiện giao thông công cộng nữa. Câu muốn đi
đâu thì đi, khi nào muốn đi thì đi. Không phải thuận tiện sao.”

Lợi dụ. (Dùng lợi ích dụ dỗ)

Dương Mai câu môi, sau khi an tĩnh lại liền nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khuôn mặt điềm tĩnh dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối có một vẻ đẹp mông
lung, nhìn từ mặt bên, trán cô đặc biệt đẹp.

Người có trán rộng như vậy rất thông minh. Trong lòng Lý Diễm cũng

biết, Dương Mai là người phụ nữ thông minh, còn có dũng khí đáng nể —
tới cái thành thị xa lạ này dốc sức làm việc mấy năm, không dựa vào ai,
cũng làm đến trình độ khá giả. Hiện tại ngày qua ngày trải qua cũng thực
vô ưu (không buồn lo) nhưng vẫn bảo trì được trái tim thủa ban đầu, loại
người này là khó thấy nhất.

Thời điểm nghèo khó nỗ lực kiếm tiền, thời điểm giàu có lại tùy tâm

(tùy tâm ý, suy nghĩ, mong muốn) tiêu tiền. Dương Mai luôn biết ở tình
huống nhất định, làm thế nào để chính mình sống được càng tốt.

Sống ở hiện tại, đây là trí tuệ lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.