CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 707

Giang Thủy lo sợ bất an lại thấy chết không sờn mà theo ở phía sau, đi

đến chỗ yên lặng, ba Dương dừng lại, cầm một điếu thuốc.

Ông hút một ngụm, nói: “Dương Mai khôi phục không tồi, so với mấy

ngày hôm trước đã có thể ăn. Sắc mặt đã tốt hơn, cũng có thể xuống giường
hoạt động, cậu không cần lo lắng.”

Giang Thủy gật đầu, lẳng lặng chờ.

Ba Dương nói: “Tiểu Giang, tôi thấy cháu là người thông minh. Cho

nên làm trưởng bối, có mấy câu cần thiết nói với cháu.”

Ông lộ ra biểu tình hồi ức: “Thời điểm tôi cùng mẹ Dương Mai ở bên

nhau, trong nhà rất nghèo, nhưng khi đó hai người yêu nhau, cái gì cũng
không nghĩ liền kết hôn. Sau khi kết hôn cùng nhau phấn đấu, có hôm nay.
Mẹ Dương Mai đi theo tôi là ăn qua khổ, nguyên nhân chính là như thế, bà
ấy mới không muốn con gái mình cũng phải chịu khổ. Cháu hiểu ý tôi
chứ?”

Ông nhìn Giang Thủy liếc mắt một cái, lại tiếp tục nói: “Có câu nói

như vậy — người nghèo chí không nghèo. Tiểu Giang, cháu còn rất trẻ, có
rất nhiều cơ hội đi tranh đua, tôi kiến nghị vẫn là không cần quá sớm định
ra. Đàn ông, muốn chí tại tứ phương.”

“Cháu có bản lĩnh kiếm tiền, cháu đi ra ngoài kiếm tiền, nếu không có

bản lĩnh kiếm tiền, hãy bồi dưỡng ra bản lĩnh kiếm tiền. Cháu cảm thấy
sao?”

Giang Thủy chậm rãi ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt tựa như đốm lửa

của tàn thuốc lúc sáng lúc tối: “Chú, nếu cháu kiếm được tiền, cháu có nhà,
có xe, lại đến tìm Dương Mai…”

Ba Dương vẫy ngón tay, ngắt lời anh: “Ý của mẹ Dương Mai chính là

ý của tôi — Tiểu Giang à, tôi thấy, cháu và Dương Mai vẫn là thôi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.