Tóc đỏ mở to miệng, cơ bắp trên môi run rẩy vài cái mới tìm được
thanh âm của chính mình: “Giang Giang Giang Thủy, cậu mới nhuộm tóc
à?”
Giang Thủy không để ý đến hắn, hắn cầm lòng không đậu duỗi tay đi
vuốt đầu tóc người trước mặt, nửa ngày mới nói: “Cậu đã soi gương chưa?”
Nếu từng soi gương, anh hẳn có thể thấy một đầu tóc hoa râm của
chính mình.
Rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, Tóc đỏ nghiêm mặt lại. Giang Thủy sao
có thể đi nhuộm tóc? Một đầu tóc bạc này của anh, xác định vững chắc là
tự mọc ra.
Tóc đỏ cả kinh nói không nên lời, hồi lâu sau, hắn như cũ trợn mắt há
hốc mồm, ngoài miệng lẩm bẩm lầm bầm: “Một đêm đầu bạc? Tiểu thuyết
sao.”
Hắn lấy điện thoại di động ra, để mặt gương đặt trước mặt Giang
Thủy: “Cậu xem, tự cậu xem đi, này rốt cuộc là chuyện gì?”
Giang Thủy nhìn chính mình, có trong nháy mắt dại ra. Nhưng thực
mau, anh lại khôi phục khí chất không mảy may dao động.
Quay người lại, anh đi trở về.
Phía sau Tóc đỏ đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Giang Thủy, cậu biết bây
giờ mình giống cái gì không? Giống như một ông già! Mẹ tôi ơi, anh đây là
chịu cái gì kích thích? Ngày đó thấy anh mới chỉ mọc mấy sợi tóc bạc ở
thái dương, hiện tại toàn bộ đầu đều mọc, anh phát triển cũng thật đủ
nhanh.”
“…”