CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 714

Anh ăn không nổi.

Cứ như vậy ngây người một lát, chén mì gà kia đã nở hết. Mì sợi hút

nước canh, trở nên vừa thô vừa phì, sắp trướng ra khỏi chén rồi.

Anh bỗng nhiên muốn cười, tình cảnh này làm anh nhớ tới Dương

Mai. Dương Mai ăn mì, luôn ăn thành cái dạng của anh bây giờ — càng ăn
càng nhiều, cuối cùng anh không có biện pháp nào, đành phải giúp cô giải
quyết nốt.

Hiện tại, anh ngồi ở vị trí Dương Mai từng ngồi, ăn mì Dương Mai

từng ăn, giống như cái gì cũng chưa thay đổi, hết thảy thoáng như hôm qua.
Lúc bừng tỉnh, lại bỗng nhiên phát giác, kỳ thật hết thảy đã sớm đổi thay.

Anh là một thân cây, nếu có người muốn chém đứt anh, anh sẽ làm thế

nào bây giờ?

Vậy mùa xuân năm sau lại nẩy mầm, một lần nữa lớn lên.

Nếu người kia nhất định phải chém đứt anh thì sao?

Anh sẽ lại lớn lên, vẫn luôn lớn lên.

Gốc cây trải qua mưa bão phong sương, dưới trời giá rét đã rụng hết lá

cây, chỉ còn lại chạc cây trụi lủi cùng thân cây chồng chất vết thương. Sắp
không trụ nổi nữa rồi.

Anh run rẩy tay, máy móc mà lại găp một đũa mì vào miệng. Nhạt như

nước ốc.

Mũi anh đã không ngửi được mùi gà nữa, thậm chí trong một lúc nhất

thời, hô hấp cũng có vẻ gian nan. Anh phục hồi tinh thần lại, thì ra mũi anh
đã tắc, bởi vì nó chống cự không được nước mắt đang yên lặng chảy xuống.

Chén mì kia vẫn luôn đặt trên bàn, vài ngày cũng không được thu dọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.