CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 730

Giang Thủy nói: “Hôm nào gặp.”

Tóc đỏ ngẩn ra một chút, ngay sau đó cười: “Được, hôm nào gặp.”

Hắn nghĩ, Giang Thủy về điểm này vẫn còn khá tốt, tới một nơi mới vẫn
bình chân như vại, thái độ với một việc nào đó luôn là thản nhiên không
kinh ngạc.

Khu dạy học trong trường còn sáng đèn, học sinh còn đang ở tiết tự

học buổi tối. Nơi này là lần đầu tiên Giang Thủy tới, nhưng anh có cảm
giác phương hướng trời sinh, rất dễ dàng tìm tới sân thể dục. Lý Vân đang
chạy bộ.

Gần mấy tháng qua, Lý Vân vẫn luôn tập chạy bộ.

Thời tiết rét đậm, hít một hơi cả khối thân thể đều cảm thấy rát lạnh,

thở ra một hơi đều sẽ kết băng.

Giang Thủy dựa vào dây thép cách ly đường chạy và sân bóng rổ, lang

thang nhìn không có mục tiêu. Anh mặc một cái áo màu xanh đen, loại có
mũ trùm, trước bụng có một túi tiền thật sâu.

Tay anh chui vào trong túi, ở bên trong nắm lại sưởi ấm, ngón tay

cùng bàn tay tiếp xúc, có thể cảm giác được một mảnh da khô tróc.

Một lát sau, anh lại tròng mũ lên.

Lúc này, Lý Vân đi tới.

Cô ta mặc một cái áo dài tay bó sát người, nhìn không ra là nguyên

liệu gì, nhưng nhất định rất thoải mái. Bên ngoài là một cái áo ngắn tay to
rộng, người dưới cũng đồng dạng, trong là quần dài, ngoài là quần đùi.

Như vậy thoạt nhìn, cô ta càng thêm trẻ tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.