CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 816

Chỉ muốn nhìn dáng vẻ bây giờ của nó — mỗi khi đến tháng sáu tháng

bảy, dáng vẻ nó lộ ra đáy sông dơ bẩn. Chờ tới tháng tám tháng chín, mực
nước dâng lên, lại che đi những dơ bẩn đó, dường như lại trở lại thời điểm
yên bình.

Nhưng mà, vẫn sẽ có người lo lắng sốt ruột. Ai biết con sông bình tĩnh

ngây thờ này, ở dưới bề mặt của nó cất giấu những dơ bẩn hay đồ vật biến
chất gì.

“Cô cũng đừng mặt ủ mày ê, chuyện này lại không phải là chuyện cô

quản, đây là chuyện của cục bảo vệ môi trường.” Tóc đỏ bỗng nhiên cười,
“Cô đây là lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ. Tư
tưởng vĩ đại như thế, không bằng giúp tôi đã, cùng tôi đi Bắc Kinh, đỡ phải
anh Thủy nhắc mãi.”

Dương Mai không nói chuyện, không biết một người trầm tư cái gì.

Lúc bắt đầu năm mới, cô nhận được điện thoại của mẹ Dương, không

cần đoán cũng biết gọi tới vì cái gì. Khi đó cô mới vừa đưa Phó Lập
Nghiệp về quê, anh ta tay không mà về, mẹ Dương khẳng định không hài
lòng, nếu không, đã không lập tức gọi điện thoại lại đây.

Nói đến cũng buồn cười, hai mẹ con chiến tranh lạnh vài tháng, cuộc

điện thoại phá băng đầu tiên, nguyên do thế nhưng là bởi vì cái này.

Nội dung nói chuyện đơn giản là những chuyện bình thường, Dương

Mai đều sẽ tiếp truyện.

Trong điện thoại mẹ Dương thật ra rất bình tĩnh, tổng cộng hỏi cô ba

vấn đề. Vấn đề thứ nhất, có phải còn chưa cắt đứt với thằng kia không.
Dương Mai nói, anh ấy không phải “Thằng kia”, anh ấy có tên, gọi là
Giang Thủy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.