CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 826

vậy! Mọi người nói có đúng không?”

Đều ồn ào nói đúng, Vương Chấn cười một cái, không nói chuyện.

Tóc đỏ dùng vai đụng vai Vương Chấn: “Sao anh biết anh Thủy “tế”?

Tôi nhìn cảm thấy anh Thủy rất “thô”.”

Vương Chấn lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, “Tinh tế … Tôi nói là tính

cách.”

“Đúng vậy, tôi cũng nói chính là tính cách — tục tằng thô lỗ.” Tóc đỏ

không có ý tốt, “Anh tưởng chỗ nào vậy? Tư tưởng sao đen tối như vậy
chứ!”

Đoàn người lại cười.

Bởi vậy đùa đùa, Giang Thủy không cao hứng, hai lời chưa nói đuổi

nhóm người này đi. Tháng tư trời còn lạnh, không ai nguyện ý ở lại trong
gió đêm, tốp năm tốp ba, lái xe thì lái xe, đi nhờ xe thì đi nhờ xe, lập tức
đều đi hết.

Thái Tân Tinh cùng Thái Minh Tinh ngăn một chiếc taxi đi về, trên

đường, Thái Tân Tinh còn dư vị mới món ngon đẹp vị vừa rồi vui vẻ nói
chuyện, chợt nghe người bên cạnh nói: “Không phải diễn không phải
diễn…”

Lỗ tai cậu hơi tắc, lập tức quay đầu hỏi: “Chị nói cái gì không phải

diễn?”

Thái Minh Tinh giật mình, cuống quít lắc đầu: “Không có gì.”

“Chị vừa nói không phải sao!”

Thái Minh Tinh ngả đầu sang một bên, chợp mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.