CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 906

Cửa sổ mở một nửa, Giang Thủy cùng Dương Mai đang hôn môi. Hôn

đến có chút dùng sức, thân thể người đàn ông chặn lại người phụ nữ, làm
vòng eo mềm mại của người phụ nữ cầm lòng không đậu mà đè sát tới
ngoài cửa sổ.

Trán của Dương Mai, gáy của Giang Thủy, đắm chìm dưới ánh mặt

trời rực rỡ.

Ấm áp, bọn họ thật sự về tới mùa hạ lúc ban đầu.

Then cửa giật giật, cửa mở không ra. Một lát sau, mẹ Dương một bên

gõ cửa một bên nói: “Dương Mai? Mở cửa đi!”

Dương Mai đang liếm mút lưỡi Giang Thủy.

Bất quá bọn họ cần nhanh lên, Giang Thủy cần trước khi mẹ Dương

bão nổi nhảy cửa sổ rời đi, bằng không lại là một hồi mưa rền gió dữ.

Cũng may ngày tháng còn rất dài.

Ngày tháng còn rất dài.

Một năm trước Giang Thủy chưa từng nghĩ đến, chính mình có thể có

được thời gian đáng yêu như vậy.

“Được không?” Dương Mai thấp giọng hỏi.

Một bàn tay cô đè trước ngực Giang Thủy nhẹ hều, muốn bàn tay to

trên ngực cô mau chóng đình chỉ, tỉnh táo khiến cả người cô run rẩy. Nhưng
cô lại hy vọng bàn tay to kia tiếp tục, làm cho cô tiếp tục hưởng thụ cảm
giác cả người run rẩy này.

Giang Thủy đứt quãng nói: “Nhanh… sắp được rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.