CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 107

Ông vội vàng nắm lấy tay bà. "Tiểu Thuần, em sẽ rời khỏi anh phải

không?"

"Tất nhiên là sẽ không, Anh đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa." Bà mỉm

cười vỗ lên vai ông nói: "Em đi lấy thuốc cho anh uống, uống xong sẽ tốt
hơn."

"Anh không có bị bệnh, anh không uống thuốc."

"Em biết anh không có bệnh, thuốc này chỉ để anh giải tỏa những áp lực

tâm lý thôi."

"Bác sĩ nói còn có một cách khác để giải tỏa áp lực tâm lý...."

Ông nghiêng người, đặt bà dưới thân, bàn tay hướng về cổ áo âu phục

của bà.

"Không được,... Tiểu An vẫn còn ở trong phòng." Tư Đồ Thuần xấu hổ

đẩy tay An Dĩ Phong ra.

Ông lại nói gì đó bên tai bà, bà gật đầu cười rất vui vẻ, rất thỏa mãn ...

An Nặc Hàn xoay người về phòng, lại cất những bức thư đấy về vị trí

ban đầu. Bởi vì cậu đã hiểu rõ, đằng sau sự lừa dối này, là chứa đựng một
loại yêu không nói thành lời

...

Về sau An Nặc Hàn có hỏi An Dĩ Phong: "Bố có yêu mẹ sao?"

"Yêu!"

"Vậy vì sao bố lại phải rời xa mẹ, để mẹ đợi nhiều năm như vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.