CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 105

***

Đã ba ngày rồi Mạt Mạt không hề nới với anh một câu nào, sự cự tuyệt

im lặng lần này so với sự năn nỉ thê lương trước đây càng khiến người ta
cảm thấy khổ sở hơn.

Dòng sông Yala vẫn đang lặng lẽ chảy, lá cây bạch quả cứ lặng lẽ rơi đầy

trên mặt đất, An Nặc Hàn giẫm lên bề mặt đầy lá đi lên sườn núi.

Đã nhiều năm rồi không tới đây, gốc cây bạch quả cổ kính này lại càng

đâm nhiều cành, lá tốt tươi, vỏ cây lại càng pha tạp nhiều màu sắc.

Anh ngồi dựa vào thân cây, lơ đãng nhìn xuống con đường nhỏ ngoằn

nghèo trên sườn núi.

Lần đầu tiên tới nơi này đã cách đây bảy tám năm rồi.

Năm ấy, An Nặc Hàn vô tình thấy được chữ viết của An Dĩ Phong trên

hợp đồng của "Thiên đường và Địa ngục", anh kinh ngạc đến ngây ngốc cả
người. Chữ viết của bố anh đâu giống như vậy.

Chữ viết của ông đãng lẽ phải nên ngay ngắn nắn nót, mặt dù có chút

cứng, nhưng cũng không từng nét bút đều mạnh mẽ cứng cáp, từng chữ
xuyên thấu mặt giấy như thế này.

Về đến nhà, anh mở ra những bức thư được cất kỹ từ rất lâu, đọc từng

bức thư, đọc từng câu chữ lại một lần nữa, anh đã hiểu...

Trước khi anh ra đời, An Dĩ Phong đã từ bỏ mẹ con anh. Thời gian ông

ấy ôm lấy những người phụ nữ khác phong lưu sung sướng, đừng nói đến
việc có hỏi thăm anh một lần, e rằng cả việc anh tồn tại ông ấy cũng không
biết. Nếu không thì lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau tại quán cafe, ánh
mắt của An Dĩ Phong cũng không bình tĩnh như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.