CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 103

cái gì cũng không đáng kể... Tiểu An, Mạt Mạt từ nhỏ tới lớn dựa dẫm vào
cháu nhất, coi cháu như toàn bộ cuộc sống của nó. Nếu như nói chú không
hy vọng cháu lấy nó, không hy vọng cháu một lòng một dạ chờ đợi nó, đó
là giả."

"Cháu hiểu! Thế nhưng..." Anh chẳng hề yêu cô bé.

Hàn Trạc Thần không đợi anh giải thích hết câu, tiếp tục nói: ""Thế

nhưng chú biết rõ sự chênh lệch tuổi tác giữa cháu và Mạt Mạt quá lớn,
muốn cháu chăm sóc nó giống chăm sóc một đứa em gái nhỏ cả một đời,
thế không công bằng với cháu!"

"Cháu..." Nghe được một câu nói thấm thía như thế, An Nặc Hàn lại

không biết đáp lại thế nào.

"Chú cũng là một người đàn ông, chú hiểu một người đàn ông cần nhất là

cái gì--- một người phụ nữ đáng giá để cháu thật lòng yêu, cũng có thể thật
sự hiểu rõ về cháu..."

"Cháu và Tiêu Vi đã kết thúc rồi."

"Chú biết. Chú và bố cháu đã thương lượng với nhau rồi, chúng ta hy

vọng cháu đi Anh làm được những chuyện cháu muốn làm, đừng vì Mạt
Mạt mà bỏ lỡ duyên phân của cháu."

An nặc Hàn chần chừ một lát, thoáng suy nghĩ thêm, lại hỏi; "Vậy Mạt

Mạt thì sao? Khi cháu rời đi, cô bé nhất định sẽ không có cách nào chấp
nhận được."

"Mạt Mạt đã mười ba tuổi rồi, chung quy là do nó sống dưới sứ bảo vệ

của cháu, nó không có khả năng trưởng thành được. Nếu như cháu rời khỏi
nó, nó mới có thể độc lập, mới có thể hòa nhập với nhiều người khác. Đợi
đến khi Mạt Mạt gặp được người đàn ông nó thật tình yêu mến, lúc đó cháu
hãy trở về, chú sẽ giao công ty này lại cho cháu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.