CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 110

Anh sửng sốt ngẩng đầu lên. "Vì sao?"

"Mạt Mạt cần có thời gian để từ từ quên con đi."

"Con không làm được." An Nặc Hàn cự quyệt thẳng thừng. Anh không

cho rằng Mạt Mạt sẽ quên mất anh, càng không thể cho phép Mạt Mạt quên
mất anh.

"Không làm được thì phải lấy nó! Sau đó đối xử với nó một lòng một

dạ!"

"..." Chuyện này anh cũng không làm được.

"Con không muốn lấy cô bé, không ai lấy dao ép con hết, thế nhưng con

nhất định phải tập cho cô bé thói quen không có con trong cuộc sống. Con
không thể vừa cho cô bé hy vọng, lại vừa không muốn nó."

Anh rất muốn nói: Muốn cô bé? Bố nói dễ thật đấy, bố muốn một cái cho

con xem đi!

Đó là Mạt Mạt, là đứa em gái trưởng thành từng ngày trong lòng anh.

Tình cảm của họ được tích lũy trong mười ba năm ròng, anh thương cô,

yêu cô, sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì cô, chỉ riêng một chuyện...

Với anh mà nói, thật quá khó khăn!

"Bố, con không phải là không nghĩ đến muốn cô bé, mà là không thể

muốn. Con chứng kiến Mạt Mạt trưởng thành từ tấm bé, con coi cô bé như
em gái ruột. Bố bảo con là sao có thể cùng cô bé..." An Nặc Hàn vò mái tóc
ngắn, không có cách nào mở miệng.

Muốn cô bé? Ôm một đứa bé nhỏ ngây thơ lên giường, lột bỏ quần áo

của cô, tách hai chân cô ra...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.