Mạt Mạt hôm nay trang điểm rất tỉ mỉ, kiểu tóc của cô được chải vô cùng
cẩn thận, tóc đen mềm mại được chia thành hai lớp, lớp dưới buông xõa,
lớp trên được buộc lệnh về bên phải, hơi có phần hoạt bát, lại có chút dễ
thương. Cô mặc một chiếc áo kiểu tây màu hồng nhạt, cổ đứng không tay,
cổ áo và sườn vai được viền ren tơ tằm, phía dưới phối với một chiếc váy
xếp cùng màu dài quá đầu gối, làn váy cũng được viền ren, khiến người ta
nhìn qua có chút dịu dàng thục nữ.
Tầm mắt của Thành lại dời đến cổ tay cô, đồng hồ của cô rất đặc biệt,
dường như đã từng thấy ở nơi nào đó. Thành cẩn thận nhớ lại một chút, là
đồng hồ tình nhân số lượng có hạn mới nhất do hãng Piaget phát hành.
"Hôm nay em rất đẹp."
Mạt Mạt nâng mắt nhìn anh ta, cười hơi cứng nhắc. "Cám ơn!"
Ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt trái xoan xinh xắn, nước da cô trắng
nõn mỡ màng, môi đỏ mọng long lanh như sương sớm.
Thành đột nhiên cảm thấy cô giống một bức tranh tuyết rơi, có sự lãng
mạn mộng mơ, nhưng, cũng có chút ưu sầu buồn bã...
"Tâm trạng không tốt à?"
"Không có, là rất tốt!"
"Chồng chưa cưới của em không phải đã trở về sao? Vì sao anh ta không
đi cùng em?"
Cô nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lại nhìn xuống đồng hồ đeo tay, trầm tư
thật lâu, mới hỏi Thành: "Thành, giả sử người nhà anh ép anh lấy một cô
gái anh không yêu, anh có cam lòng không?"
"Người anh không yêu, anh tuyệt đối sẽ không lấy."