CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 244

Một trận gió mang theo những giọt mưa lạnh buốt quật vào chiếc váy

mỏng manh của cô, cô đứng trong mưa càng run rẩy không ngừng.

Trong điện thoại cũng không có âm thanh, tựa như đang chờ cô nói

chuyện.

Cô lau đi nước mắt trên khuôn mặt, từ từ hỏi: "Gần đây bận không anh?"

"Không bận, đọc báo, lâu rồi không rảnh như thế."

"À! Thời gian trước đấy anh mệt mỏi quá rồi, hiếm có mấy ngày nhàn

rỗi." Đúng vậy! Hết bận mọi thứ rồi, khó có mấy ngày hưởng thụ cuộc sống
thanh tịnh với cô gái tên Thâm Nhã kia, ngay cả cuộc điện thoại này cô
cũng không nên gọi.

"Có cùng bạn bè đi chơi chỗ nào không?" Cô ê ẩm hỏi.

Anh cố ý lảng tránh chủ đề này. "Anh nghe nói Tiêu Thành không thể hát

nữa, có đúng không?"

Anh hỏi khiến trái tim cô chìm xuống. "Vì sao anh biết được?"

"Mấy hôm trước anh nghe bố anh nói thế. Ông nói, mỗi ngày em đều đi

đến bệnh viện chăm sóc Thành, chẳng quản gió mưa." Trong giọng nói của
An Nặc Hàn mang theo một loại cười cợt kín đáo.

Mạt Mạt lạnh cả sống lưng.

Lái xe phụ trách đưa đón Mạt Mạt thấy cô đi ra, đứng ở trong mưa cầm

điện thoại liên tục run rẩy, liền đưa xe đến trước mặt cô.

Lái xe xuống xe, mở cửa xe cho cô.

Cô hơi mỉm cười với người lái xe, ngồi vào trong xe, tiếp tục nói chuyện

điện thoại: "Vậy khi nào thì anh trở về?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.