CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 277

Trong đó còn có một đoạn...

Tiêu Thành nói với Mạt Mạt: "Cô đi đi, tôi không muốn lại nhìn thấy

cô."

Mạt Mạt đang cầm một bát thuốc Đông y hơi nóng nghi ngút, mỉm cười

bưng lên cho cậu ta: "Anh lại thử thêm đi, nói không chừng sẽ có ích!"

Tiêu Thành hất bay bát thuốc, nước thuốc bắn lên trên da mặt non mịn

của Mạt Mạt. "Đi! Tôi bảo cô đi, cô có nghe thấy không."

Cô vẫn còn cười, trong đôi mắt đong đầy ánh nước: "Thành, em sẽ không

đi! Không ai có thể khiến em rời khỏi anh!"

Cậu ta ôm chặt lấy cô. "Xin lỗi!"

"Không sao, em không thể trách anh."

Đoạn phim ngắn này có người giấu tên gửi tới Anh, khi đó anh vừa mới

phẫu thuật xong, một mình nằm trong bệnh viện, bạn bè của anh mang
cuộn phim đến cho anh.

Những ngày một mình trong bệnh viện rất cô đơn, may mà có "khuôn

mặt tươi cười" của Mạt Mạt vượt qua cùng anh!

Khoảng thời gian đó, An Nặc Hàn nghĩ thông suốt rất nhiều việc. Anh và

Mạt Mạt tuy rằng cùng lớn lên như hình với bóng, nhưng giữa hai người
tồn tại chướng ngại khoảng cách và giao tiếp không có cách nào vượt qua
được. Anh không thể giải thích được suy nghĩ của Mạt Mạt, cũng như Mạt
Mạt không thể hiểu được suy nghĩ của anh vậy.

Cái này đại khái là sự khác biệt theo như lời mọi người đi.

Mười tuổi, khoảng cách không thể nào vượt qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.