Cô mê mải lắng nghe âm thanh tuyệt vời ấy, cả thể xác lẫn tinh thần đều
bùng cháy theo sự nồng nhiệt, cơ thể không chỉ không thể kháng cự lại sự
đi vào của anh, ngược lại còn rất chờ đợi sự đau đớn tượng trưng phải có...
Cuối cùng anh cũng đến một tầng cách trở, ngừng lại một chút, muốn lùi
ra ngoài...
"Đừng." Cô lí nhí nói.
Nghe thấy lời yêu cầu như vậy, An Nặc Hàn không thể kìm nén được
nữa, anh nắm chặt lấy bờ eo thon, trong tích tắc thẳng người đi vào nơi sâu
nhất của cô...
Cảm giác đau đớn vì bị xé rách chỉ có một giây. Khi anh va chạm vào sâu
nơi mềm mại nhất của cô một lần rồi lại tiếp một lần, Mạt Mạt kêu lên một
tiếng sợ hãi...
Không phải vì đau đớn, mà là một loại sảng khoái khiến người ta mê
muội bỗng nhiên chợt kéo tới. Cô ưỡn cao người lên, sa vào trạng thái co
thắt không cách nào kìm chế được...
"Mạt Mạt..." Anh ôm cô đang run rẩy dữ dội, cơ trể tràn đầy mồ hôi, gọi
tên cô: "Mạt Mạt... Anh yêu em!"
Cô trong lúc chìm nổi, bị những lời này đưa lên đến đỉnh điểm.
Thì ra đây là mùi vị hạnh phúc nhất. Thì ra đây là sự sung sướng cô
mong chờ đã lâu.
Một giọt nước mắt trộn vào mồ hôi của cô, cảm giác này... thật sự không
hề khiến cô thất vọng.
Anh rút ra, cảm giác co thắt của cô gần như dừng lại, anh có một lần đâm
vào, dấy lên dư âm sung sướng.