CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 355

"Anh Tiểu An..." Cô khó khăn thở dồn dập, mỗi khi khoái cảm gần như

lắng dần, lại bị anh đẩy từng đợt sóng lên thiên đường.

Bầu trời vắng sao bỗng nhiên xẹt qua một ngôi sao băng...

Ánh sáng hắt xuống, lờ mờ chiếu lên cơ thể người đàn ông rắn rỏi ôm cơ

thể mềm mại trắng như tuyết, ôm hôn triền miên...

Sau đó, thế giới lại tối như mực, chỉ còn lại tiếng rên rỉ mảnh mai, tiếng

thở dốc nặng nề, tiếng lay động dữ dội của ván giường, còn có... tiếng sóng
biển trùng trùng điệp điệp phương xa...

Không ngừng không nghỉ...

***

Ngày hôm sau, ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi vào phòng ngủ, ánh sáng mặt

trời màu tím nhạt phủ khắp giường.

Mạt Mạt trở mình, chiếc chăn mỏng trượt xuống theo làn da trơn nhẵn,

mấy chấm đỏ ửng trên cơ thể xinh đẹp vạch trần một đêm cuồng hoan.

"Anh Tiểu An." Mạt Mạt nhắm mắt, đưa tay sờ sang bên gối, không có

một bóng người.

Cô đột nhiên mở to hai mắt, kinh hoàng nhìn quanh phòng, quang cảnh

quen thuộc, nhưng lại không thấy bóng người quen thuộc.

Phản ứng duy nhất của cô chính là hoảng sợ.

Cô sợ rằng đêm qua là một giấc mơ, lại chỉ là một cái giấc mơ trêu chọc

cô.

"Anh Tiểu An?" Cô hoang mang gọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.