thêm anh có một đôi mắt sâu thẳm giấu kín mọi suy nghĩ, đừng nói gì
người khác, ngay cả Tô Thâm Nhã đã quen biết với anh nhiều năm cũng
không có cách nào khám phá được thế giới nội tâm của người ấy.
Anh tên gọi Anthony, tên Tiếng Trung là An Nặc Hàn.
Vừa bước chân lên máy bay, anh đã bắt đầu xem báo cáo, không hề nói
bất kỳ lời nào với cô, thậm chí cũng chẳng hề có trao đổi ánh mắt. Nếu như
không phải do nguyên nhân va chạm trong tầng khí lưu làm máy may lắc
lư, An Nặc Hàn quay sang hỏi cô đã thắt chặt dây an toàn chưa, thì cô đã
suýt nữa cho rằng người đàn ông này đã quên mất sự tồn tại của cô.
Chẳng còn cách nào khác, An Nặc Hàn, người cũng tựa như tên, an tĩnh,
lạnh lùng, tựa như băng lạnh ngàn năm.
Tô Thâm Nhã mãi mãi cũng chẳng thể nào quên hình ảnh lần đầu tiên cô
gặp An Nặc Hàn khi cô vẫn còn đang học tại Cambridge.
Ngày đó cô bị một người con trai mà cô đã nhiều lần cự tuyệt tới quấy
rầy, cô làm thế nào cũng không dứt được khỏi hắn. Vừa lúc đó An Nặc Hàn
đi tới từ phía đối diện, lặng lẽ liếc nhìn hai người, cô nhìn anh cầu cứu.
Một cách hoàn toàn bất ngờ, anh nhấc chân, một thế đá cực kỳ hoàn mĩ,
khẽ nghe thấy có tiếng rên rỉ của ai đó. Đến lúc Tô Thâm Nhã cúi đầu mới
phát hiện ra người con trai quấy rầy mình đã ôm đầu ngã trên mặt đất.
Đợi đến khi cô khôi phục tinh thần từ trong sự kinh hoàng, An Nặc Hàn
đã đi thật xa mất rồi. Cô có cảm giác đồng phục màu xanh của Đại học
Cambridge được mặc trên người anh lại mang hơi hướng của một người
đàn ông Trung Hoa trầm tĩnh.
Bắt đầu từ ngày đó, cô đã say mê An Nặc Hàn.