CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 83

Ông chủ đưa bọn họ đến một căn phòng.

Mạt Mạt cảm thấy như bị sét đánh.

Chỉ sắp xếp một phòng thôi mà cần phải chuẩn bị cả một sân khấu

Sydney cho họ sao? Sân khấu màu đen, màn vải sắc vàng, còn có cả một
chiếc đàn dương cầm màu trắng.

Phô trương đến mấy cũng không thể để nơi này có di sản văn hóa chứ?

"Anh Tiểu An, ngày thường anh hay tới đây lắm hả?"

"Bình thường thì phải đi học còn đâu, chỉ tới kỳ nghỉ mới thường tới nơi

này."

"Thế ạ!" Là khách quen, cũng khó trách.

Cô vừa mới ngồi xuống một chiếc ghế dài giống như ghế massage thì

nghe thấy ông chủ kia hỏi An Nặc Thần: "Cậu có muốn xem qua sổ sách
tuần này chút không ạ?"

Cô có phần hơi mơ hồ.

An Nặc Hàn thản nhiên hỏi: "Bố tôi xem chưa?"

"An tiên sinh nói cậu đã tốt nghiệp rồi, mọi chuyện nơi này đều giao lại

cho cậu."

"Ừm, đưa tôi xem."

"Vâng!"

Vị "ông chủ" kia vừa đi ra ngoài, An Nặc Hàn như nhớ tới điều gì đó, gọi

ông ta lại: "Đợi tí. Ông điều tra giúp tôi một chút xem Jack Trần gần đây có
hay tới chỗ này không."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.