nghe." Cô quay đầu lại nhìn An Nặc Hàn.
Anh vừa mới từ phòng tắm đi ra, trên người khoác một chiếc áo ngủ màu
trắng, mái tóc hơi ẩm ướt nhìn thoáng qua có chút lộn xộn, đôi môi mỏng
dường như bị nước nóng thấm đẫm làm cho mạch máu nở ra, khiến cho đôi
môi ấy đỏ hồng hơn so với bình thường, liếc qua chỉ có cảm giác rất ngon
miệng.
Mạt Mạt không kiềm chế được nuốt nước miếng, cố gắng không liên
tưởng, so sánh môi anh với ô mai.
"Em tha cho sao băng đi, nó sắp bị em làm phiền muốn chết rồi đấy!"
Cô trừng mắt nhìn anh, vẫn tiếp tục lời cầu nguyện.
Anh kéo bàn tay vẫn đang định tiếp tục ước nguyện của cô xuống: "Anh
chuẩn bị nước nóng cho em rồi, độ ấm rất vừa phải, mau đi tắm rửa đi."
"Em muốn ước một lần nữa, một lần cuối cùng thôi! Ước nguyện với sao
băng rất linh nghiệm đó."
"Ngoan nào! Em đi tắm đi, có nguyện vọng gì thì để anh ước giúp em
cho."
"Được!" Cô vui vẻ hôn chụt vào má anh một cái. "Nhớ kỹ nè... điều ước
của em là: em mong rằng có một ngày anh sẽ yêu em."
Anh mỉm cười, lấy ngón tay chọc chọc vào trán cô, chẳng hề giấu giếm
nụ cười chế nhạo cô chẳng hiểu biết gì. "Tuổi còn nhỏ, em hiểu yêu là cái
gì?"
"Em lớn rồi, em biết!"
Yêu, chính là việc muốn ở cùng một chỗ với một người, dù là một giây
cũng không nguyện chia lìa!