CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 138

bán cho người cần dùng thuốc dùng bao gì đó.

Bố mẹ đã ngủ cả, tôi rón rén mở cửa, trộm nghĩ Diệp Tử thi thoảng bị ốm
cũng hay.

Đêm nay lạnh thật, gió Tây - Bắc thổi mạnh, tôi co người rảo bước lên lầu.

Ở tầng lầu nào cũng mắc đèn, nhưng hôm nay thật lạ lùng, cả tòa nhà
không một tầng nào có đèn sáng, tôi nghĩ ngợi không hiểu có phải họ cắt
điện, rồi lại hình dung thân thể ngon lành của Diệp Tử dưới ánh nến.

Vừa nghĩ lung tung tôi vừa ấn phím C trên di động, di động tỏa ra một ánh
sáng xanh rọi lên bậc cầu thang. Càng đi mắt càng quen với màn đêm đen,
tôi còn phát hiện thấy ánh trăng le lói rọi xuống từ một cửa sổ.

Trèo lên tầng 3, tôi đi tiếp. Bỗng nghe thấy ở tầng trên có tiếng động gì đó,
có vẻ ồn ào, có cả tiếng nói chuyện, nhưng bên ngoài cửa sổ tiếng gió rất
to, không nghe rõ họ đang nói gì, hình như còn có…hình như là….GIỌNG
CỦA DIỆP TỬ?

Tầng năm?!

Đầu óc bỗng hiện ra cảnh tượng không hay, có vẻ không ổn lắm.

Tôi đóng di động lại, bỏ vào túi, bước từng bước rất nhẹ.

Qua tầng bốn, tôi bước thêm vài bậc nhìn lên trên, trong ánh trăng yếu ớt,
tôi nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đang ra sức đẩy Diệp Tử, một đứa
trong bọn gằn giọng: “Đ.m mày nhanh lên, có mỗi việc mà lề mề thế à?”

Diệp Tử rơm rớm nước mắt nói: “Đại ca, đừng đánh em, em đang tìm ạ…
Các anh có thể lấy hết tiền đi….”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.