CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 141

Diệp Tử ôm chầm lấy tôi, nước mắt không có cách nào ngừng lại, toàn thân
em run rẩy, hoàn toàn không phải vì lạnh.

Công an vây đường xuống dưới lầu, chúng tôi đi theo xe tới đồn.

Tôi và Diệp Tử bị phân ra để hỏi cung. Lúc công an hỏi tôi và Diệp Tử làm
sao biết nhau, tim tôi đập thình thịch, tôi còn nhớ lời Diệp Tử nói cuộc đời
các cô gái này như chuột chui dưới cống, rất sợ công an, ban nãy chỉ muốn
cứu em, tôi cũng không nghĩ nhiều, không thể xảy ra chuyện gì.

Liệu có mang đến rắc rối cho Diệp Tử?

“Bạn bè giới thiệu cùng đi ăn cơm và quen nhau.” Tôi trả lời.

Công an cũng đặt câu hỏi liên quan đến nghề nghiệp của Diệp Tử, tôi
không hiểu phải trả lời sao cho thích hợp, gượng gạo khai rằng không biết.
Những điều khác đều thành thật khai trình.

Sau khi ghi xong lời khai, tôi đứng ngoài đợi Diệp Tử, nhìn đồng hồ, sắp 3
giờ sáng rồi.

Tôi nghĩ bụng tình hình thế này, gì thì gì cũng phải bồi dưỡng chút ít cho
phía đồn, ở trên đã viết: Công an nhân dân thực hiện tốt mọi nhiệm vụ, giữ
gìn trật tự, an toàn xã hội.

Hôm nay tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình.

Cũng may vì Diệp Tử bị cảm, nếu không thì sao? Nếu tôi không đến? Nếu
tôi không hề biết chùm chìa khóa dự trữ của Diệp Tử? Chìa khóa cũng
không phải điểm mấu chốt, nhưng nếu không có chìa khóa sẽ phải mất
công bắt chúng hơn, quan trọng nhất là cuộc sống như của Diệp Tử quá
nguy hiểm, không biết lúc nào thì bị người khác hãm hại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.