CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 147

Tôi xuống lầu mua ít đồ nguội làm sẵn, nấu thêm một bát mì nóng.

Diệp Tử tắm xong ra ngồi lặng cứng trên sa-lông, không thốt một lời. Tôi
đến bên, kéo em vào lòng. Em liền gục vào lòng tôi, khóc to hơn, tiếng
khóc cứ thế vỡ tràn ra, đôi vai em rung lên bần bật, cả người dường như
không còn chút sức lực. Tôi đỡ nhẹ lưng em, lòng thầm nghĩ khóc đi em
khóc đi, em yêu dấu của anh, khóc hết sẽ khá hơn.

Cơn khóc kéo dài hơn 2 tiếng.

Vai tôi bắt đầu mỏi, cuối cùng tê cứng lại, lạ thật, chẳng nhẽ phụ nữ có
nhiều nước mắt đến vậy sao? Dù gì tôi cũng không có lượng nước mắt như
thế.

Tôi sợ em khóc nhiều quá, nhưng cũng không biết phải khuyên em điều gì,
Diệp Tử khóc, khóc cho đến hai con mắt sưng húp như hai quả đào.

Tôi đứng dậy đi lấy một cái khăn bông cho vào tủ lạnh, được một lúc lấy ra
chườm lên mắt Diệp Tử, nếu không đôi mắt to đẹp ấy sẽ sưng đến mức
thảm hại.

Sau đó tôi đi hâm lại bát mì, dỗ: "Ăn một chút nhé, chắc hai ngày nay cũng
không ăn uống gì, ngoan của anh…"

Diệp Tử ngẩng đầu lên nhìn tôi, hít hít mũi, cuối cùng cũng nhận lấy bát
mì. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Có điều Diệp Tử trước sau không mở mồm nói bất cứ lời nào, cả đêm ấy
em chỉ ngồi yên, có lẽ việc xảy ra hai ngày qua đã làm em khiếp sợ, nỗi
khiếp sợ vẫn dai dẳng neo lại trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.