với thẩm vấn đàn ông dễ dàng hơn nhiều. Hồ sơ nhanh chóng khép lại.”
“Cô ta có nói vì sao không?” M.kiếp con điếm xấu xa đáng ghét, nếu gặp
lại cô ta tôi nhất định không tha!
“Còn vì sao nữa? Hai gái mại dâm, tranh giành đàn ông chứ còn gì. Cụ thể
là tay nào, hồ sơ không nói rõ, nhưng đây không phải vấn đề quan trọng.”
“Thế Diệp…có thể bảo lãnh cho Diệp Tử không?”
***
Chương 32
Sáng ngày hôm sau ông anh rể của Trương Bác gọi điện đến, thông báo với
tôi ngày mai mang theo 5000 tệ tới bảo lãnh Diệp Tử.
Đêm ấy là đêm chờ đợi dài nhất của tôi, trong bóng đêm tôi thao thức nghĩ:
Diệp Tử em sao rồi? Không hiểu em đã khỏi ốm chưa, ở trong ấy có bị sốt
không?
Tôi mượn tạm chiếc xe của một anh bạn, rồi mượn của bà chị 10.000 tệ,
nhân tiện lấy ở chỗ chị một hộp thuốc cảm.
Chỉ trong hai ngày, Diệp Tử gầy rộc đi trông thấy, sắc mặt héo mòn, tóc hơi
bết lại. Diệp Tử gục đầu vào ngực tôi, hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy tôi,
như thể sợ tôi chạy đi mất.
Tôi đưa một tay đỡ lấy lưng em, một tay áp vào cổ em xem thử, vẫn ổn,
nhiệt độ cơ thể bình thường.
Về tới nhà Diệp Tử liền đi tắm, tắm hơn một tiếng đồng hồ, em muốn gột
hết mùi ẩm mốc ra khỏi người.