CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 161


Tôi mở tủ quần áo ra xem, may thay quần áo vẫn còn, Diệp Tử không mang
gì theo ngoại trừ 35. Điều này cho thấy cô cũng không bỏ đi đâu xa.

Ban đầu định gọi cho cô ta, sau nghĩ lại, tôi nghĩ không thể mất đi cái thế
của thằng đàn ông, tôi vốn dĩ cũng chẳng sai, không gọi nữa, cứ để thế!

Đợi đến hơn 11 giờ tôi không nhịn được nữa, lo sợ Diệp Tử đêm hôm
khuya khoắt lỡ xảy ra chuyện gì.

Vừa lấy tay chộp lấy cái điện thoại, Diệp Tử đẩy cửa bước vào, vừa vào đã
lườm tôi một cái, tôi thở phào nhẹ nhõm, mặt mày tỉnh bơ.

Đợi mãi thấy em cứ lờ đi, tôi quay ra nói chuyện một mình: “Ơ, 35 đâu rồi?
35! 35…Ơ, chạy đâu rồi? Thằng bé này! Nào nào, 35, lại đây với ba nào!
35…”

“35 cái nỗi gì, đến vợ còn chẳng thiết, có giỏi thì đừng bao giờ mở mồm ra
nữa! Đến một cú điện thoại cũng không gọi…Tưởng anh ăn đồ Hàn Quốc
no ễnh bụng rồi!”

Tôi bật cười, kéo kéo Diệp Tử vào lòng, thủ thỉ: “Thôi mà, có chút xíu đã
bỏ đi thế, em chạy đi đâu được nào? Vừa định gọi cho em đấy chứ! Em đã
ăn gì chưa? Anh mang cơm về cho em đấy. Thôi, bé ngoan, đừng tức giận
nữa, nghìn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của anh, anh nhận anh không tốt, anh sai
rồi, anh có tội!”

Diệp Tử “khì khì” cười rồi, nói: “Khỏi, đáng ghét! Ngồi xuống, em có việc
muốn nói với anh.”
Diệp Tử châm một điếu thuốc, thông báo: “Tối nay em vừa gọi cho Thanh
Thanh, hẹn cô ấy chiều mai đi máy bay xuống dưới Thượng Hải chơi. Em
đã từng nói muốn đi đâu đó cho tĩnh tâm, đây là dịp thích hợp để đi đôi ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.