CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 166

”Anh…yêu chị?”
”Đương nhiên”
“Hai bên đã ra mắt phụ huynh cả rồi à?”
”Ôi, lại còn phải gặp phụ huynh? Vẫn chưa vẫn chưa…mọi thứ vẫn còn
chưa ổn định, sau này hẵng hay, chưa gấp…”
Tiêu Lâm ngó ra màn đêm ngoài cửa xe, nói: “Rất muốn gặp chị ấy, xem
xem sao chị ấy lại may mắn thế…”
Tôi không hề tiếp lời, tôi hiểu rằng trong tình huống này không nói gì là tốt
nhất.
“Cảm ơn anh đưa em đi xem phim, anh lên nhà ngồi một lát không?” Đến
lầu nhà cô, Tiêu Lâm nhỏ nhẹ cười hỏi tôi.
“Thôi thôi, muộn rồi, mai còn phải đi làm. Em lên gác cẩn thận, bái bai
nhé!”
“Vậy thôi, bye bye.” Tiêu Lâm quay người đi lên, để lại cho tôi một dải
bóng.
Tôi chỉ là kẻ phàm phu tục tử, nếu ngay bây giờ ý chí dao động và tôi lên
đó, thì chắc chắn sẽ không chống cự nổi bất kỳ sự mê hoặc nào….Kỳ thật
tất cả chỉ là sự nhảm nhí, điều quan trọng nhất chính là, cô hoàn toàn khác
với Diệp Tử.
Vừa nghĩ đến đó có điện thoại của Diệp Tử gọi tới.
”Anh đang ở đâu đấy? Muộn thế này rồi vẫn chưa gọi cho bé! Anh đi đâu
rồi à?” Diệp Tử nũng nịu trong điện thoại, phía bên kia lạo rạo tiếng nhạc
ầm ĩ.
“Hôm nay anh phải hoàn thành nốt báo biểu, phải ở lại công ty làm thêm,
đang về nhà đây!” Chúa ơi, giờ tôi mới biết bản thân mình cũng có khả
năng mở mồm nói dối, thậm chí mặt không chút biến sắc tim không hề đập
loạn.
“Sao, muộn thế, ăn gì chưa?”
“Ăn qua loa rồi, em đang ở đâu?”
“Em đang ở sàn với Thanh Thanh, người đông như kiến….Thế nhé, anh về
sớm ngủ đi, bé, nhớ em đấy nhé…”
“Em cũng đừng muộn quá nhé cưng, lại đây, hôn một cái!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.