CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 169

không nhận, sau này dùng tên tôi lập một sổ tiết kiệm, mật mã thế nào tôi
không biết.
Diệp Tử không bao giờ đổi số điện thoại, em nói không thích đổi đi đổi lại,
làm người trong lúc có điều kiện đầy đủ vẫn nên một lòng nhất quán.
Hễ đàn ông gọi đến, Diệp Tử đa số chỉ nói đôi câu rồi dập máy, có cuộc
thậm chí còn không nói gì, nhưng có lúc lại trêu ghẹo đầu máy bên kia vài
câu, cứ nghe được tôi đều không vui vẻ.
Nhưng tôi chưa hề nói gì em, tôi nghĩ nên cho em thời gian giải quyết
những việc này. Và Diệp Tử, chưa bao giờ giải thích, em chỉ nhìn sâu vào
mắt tôi, châm một hương thuốc.
Diệp Tử tiếp tục đánh bài, đốt thuốc ngày một nhiều hơn.
Tôi không biết phải khuyên em thế nào, bảo em đi học, em liền nói đã có
văn bằng, sau này đủ dùng cơm cháo; bảo em đi tìm một công việc nghiêm
chỉnh, em cúi ngay đầu xuống nghĩ ngợi, kết thúc nói lương tháng không
đủ mua một một đôi giầy à. Bảo em mở hàng quán gì đó, em bảo thời buổi
này cái gì cũng khó khăn, sau có cơ hội hẵng hay.
Chẳng phải thừa ra thời gian chỉ còn biết chơi bài?
Một ngày cuối tuần tôi và Diệp Tử cùng đến nhà Tiểu Vân.
Tuyết Nhi đến sớm hơn chúng tôi, hôm ấy cô mặc chiếc áo sơ mi rộng
thùng thình, một chiếc quần bò dài bảy phân, tràn trề sức thanh xuân dào
dạt.
Vừa vào cửa chúng tôi bắt gặp ngay Viên Uy và Tuyết Nhi đang ngồi ba
hoa, chẳng biết họ nói gì, mặt mày đang hơn hớn, Tuyết Nhi tháo giầy dưới
chân ném, ném trúng lưng Viên Uy.
Diệp Tử cười cười can: “Làm gì thế? Lại trêu ghẹo em gái tôi hả? Cậu lắm
mồm lắm miệng! Tiểu Vân ơi, không quản lý chồng à!”
Tiểu Vân lười biếng trở dậy từ chiếc sa-lông, đáp: “Quản lý, quản lý cái
đầu…,Tuyết Nhi ném chết hắn mới đáng đấy!”
Viên Uy chạy ra ôm lấy vai vợ: “Thế à? Bà xã, em nhẫn tâm thấy anh đau
thế à, muốn ở góa phải không em? Anh mà chết thật em chẳng khóc ròng?”

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.