CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 172

Khung cảnh diễn ra như nồi mì nấu rối…
Một gã đàn ông chộp lấy tay Ức Đình, lôi cô vào một phòng bên không có
đèn…Lúc đi ra, Ức Đình cầm trên tay 4000 đô HK.
Sáng sớm hôm sau hết giờ làm, Ngoài 4000 đô HK, còn có thêm 200 USD,
1600 tệ phí “lên thuốc”
6 giờ sáng Ức Đình lắc lư trên đường sau vụ thu hoạch, con đường nhựa
buổi sáng sương lạnh vang lên tiếng lộc cộc của đôi guốc 10 phân.
Tóc dài, choàng áo, đôi mắt do chất kích thần càng long lanh rung động,
Ức Đình lả lướt yêu kiều như một bóng ma buổi sớm mai.

***

Chương 38

Ức Đình vừa bước vào nhà đã bị Cao Thiền đạp thẳng vào bụng. Chiếc
kính đen rơi chỏng chơ xuống đất, Ức Đình ngã vật ra sàn thều thào: “Anh
bảo không về đây nữa mà?”
Cao Thiền không lên tiếng, nhặt chiếc ví văng dưới đất của Ức Đình, rút
nhanh ra một xấp tiền, đô la HK và đô la Mỹ trộn lẫn.
Cao Thiền xé nát chỗ tiền, vất vào mặt Ức Đình, chửi rủa: “Đồ đĩ đượi, lại
đi bán!”

Ức Đình vừa định mở mồm, tức thì Cao Thiền lao tới, đánh tới tấp vào mặt
Ức Đình, Ức Đình hoa chân múa tay, kêu lên một tiếng, quỳ thụp xuống
đất, xin: “Đừng đánh em, ngàn vạn lần đừng đánh em, em sợ nhất là bị
đánh! Xin anh, em đánh em rồi em làm sao đi kiếm tiền nuôi đứa em chữa
bệnh? Em đưa anh 1 vạn tệ (20 triệu), anh đừng đánh em nữa!”
Lời nói ấy là sự thật, Ức Đình cũng là một cô gái bố bỏ mẹ, cô sống với mẹ
và đứa em từ nhỏ đã mắc chứng bệnh tâm thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.