CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 231

Tiêu Lâm đi làm giấy đăng ký kết hôn.
Đến phòng đăng ký, tôi khựng bước, đột ngột nói: “Thôi chết, anh quên
mang ảnh, không có ảnh tiến hành thế nào đươc?”
“Sao lại thế? Trước khi đi em đã dặn anh.Thật là!” Tiêu Lâm dí tay lên trán
tôi quở trách, nói, “Không sao, ở cửa cũng có chỗ chụp ảnh lấy nhanh! Đi
thôi anh!”
Tôi đưa tay lên vuốt mặt, chà xát đến mức hai má nóng rộp, tôi lấy hết can
đảm cất tiếng: “Tiêu Lâm, em có thể…có thể…hôm nay có thể không đăng
ký được không? Hôm nay, anh không có lòng dạ nào.”
“Hả? Anh nói gì thế Hải Đào ơi? Anh đang nói gì thế?” Tiêu Lâm thất thần,
mặt tái mét, trán nhăn lại, đối mặt với thái độ gay gắt của Tiêu Lâm, tôi
câm lặng cúi đầu.
Tiêu Lâm đứng ngây ra chừng hai phút, rồi, quay gót bỏ đi. Bóng dáng cô
càng lúc càng xa dần, lòng tôi bỗng dấy lên nỗi sợ hãi.
Tôi khởi động ô tô, dõi theo Tiêu Lâm đi lên một chiếc taxi, tôi bám sát
chiếc xe không rời. May thay, Tiêu Lâm không đâm đầu vào tường cũng
không nhảy xuống hồ, em xuống xe trở về nhà, đôi vai run rẩy, run rẩy.
Tôi luống cuống chạy theo em.
Tiêu Lâm ngồi yên trên giường trong phòng ngủ, bức ảnh cưới nổi bật gắn
trên tường, trong ảnh Tiêu Lâm như chú chim non dựa vào lòng tôi, không
chút sầu lo nghi ngại.
Tôi ngồi xuống bên cạnh vợ sắp cưới, đặt tay lên mu bàn tay em. Em nhẹ
nhàng rút tay ra, ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào hỏi: “Vì
sao?”
Tôi đứng dậy đốt một điếu thuốc, dường như có thể nghe thấy những thanh
âm của không khí trong phòng.
Tôi chỉ nói: “Anh xin lỗi em”
Tiêu Lâm ngập ngừng một lần nữa: “Vì sao?”
Tôi dập điếu thuốc, nói: “Nếu em muốn, anh sẽ kể cho em nghe một câu
chuyện.”
Bắt đầu từ câu nói “Cho em một điếu thuốc”, tôi kể với em tất cả, giống
như đang trần thuật câu chuyện của một người khác, không một sợi giả dối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.