CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 49


“Cái này…ý của công ty, bảo tôi khuyên anh, nếu ở đâu có cơ hội phát triển
hơn, anh…”

Không thể thế? Như thế có quá nặng tay không?

Tôi muốn nói gì, sếp Lưu cũng phẩy phẩy tay bảo thôi.

Tôi gật đầu, quay đi, sếp Lưu nói với từ đằng sau: “Hải Đào, anh giao lại
chìa khóa xe công ty cho anh mượn rồi hẵng về.”

Tôi vất chìa khóa ô tô lên bàn bảo: “Đèn sau xe bị vỡ rồi, tôi vẫn chưa
sửa.”

”Quân khốn nạn!” Đây là câu nói cuối cùng của tôi trước khi rời công ty.
Ba chữ này vừa bật ra khỏi miệng, tôi đã cảm thấy hối hận. Tôi không hiểu
tôi đang chửi ai. Chửi lão sếp người Đức? Sếp Lưu? Tay em rể thông minh
của sếp Lưu? Chửi hai vỉ thuốc cảm tối qua? Chửi cái đồng hồ chết tiệt
không báo chuông? Cái di động để quên ở ghế xe? Cái báo cáo để quên ở
vi tính? Hay hai chén rượu tây uống tối qua? Những lời lẽ xóc óc của Tiểu
Ngọc? HAY LÀ…. Tôi không phải người tin vào thuyết số mệnh

{Quan

niệm số mệnh: Tin rằng mọi thứ sinh ra đều là sự ngẫu nhiên. Ngược với
quan niệm này là quan niệm định mệnh: tin rằng mọi thứ sinh ra đều do
trời sắp đặt}

, tôi tin vào tiền nhân hậu quả, nếu không phải tai họa một lúc

đều giáng xuống, tôi nghĩ mình không bĩ cực đến mức này.

Tôi không vẫy xe, mà đi bộ từ công ty về nơi ở.

Tôi cần phải suy nghĩ lại, những ngày này đã xảy ra không ít việc, đã thay
đổi những nhận thức trong hơn hai chục năm qua của tôi.

Ba ngày sau, công ty báo cho tôi đến lấy tiền lương và các thủ tục bàn giao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.