CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 50

lại công việc. Sếp Lưu vẫn còn tỏ ra tử tế, yêu cầu công ty cho tôi thêm nửa
tháng tiền lương.

Những ngày tiêu tiền như nước phải tạm thời chấm dứt, trước mắt tôi
không có ý định tìm công việc khác, công việc nào mà vào làm không cần
thử việc, lại có lương cao? Hơi mệt đây, tôi muốn tinh thần mình được nghỉ
ngơi một thời gian. May thay, tôi vẫn còn cái nhà.

6 ngày tiếp theo, tôi sống trong u mê, ngoài ăn với ngủ, tối nào tôi cũng
chơi bài với đám anh em, lúc thì leng-ha

{Một kiểu chơi bài của Hồng

Kong, DL}

lúc thì mạn chược. Tôi giống như một con sâu chỉ biết lao đầu

vào bài bạc. Nhưng xem ra từ lúc học tiểu học tới giờ tôi chưa bao giờ được
ngủ nhiều đến thế. Chỉ có điều sau khi trả xe cho công ty, việc đi lại ở cái
Bắc Kinh rộng lớn này thật sự trở nên bất tiện. Nhất là khi đã có thói quen
lái xe 2 năm nay, giờ như người bỗng cụt đi một cái chân, gượng gạo vô
cùng.

Có lúc chơi bài xong trở về nhà, tôi lại nhớ đến những ngày được ở bên
Diệp Tử, nhớ lại cái đêm mà bao lần tôi đã hồi tưởng, nhớ lại gương mặt
xinh đẹp, nhất là khi em đương hút thuốc.

“CHO TÔI MỘT ĐIẾU THUỐC”, đó là câu đầu tiên em nói với tôi. Trước
câu nói này, chúng tôi chỉ là những người xa lạ chạm mặt trên đường. Tôi
đã để mất em, nhưng đã bao giờ tôi thật sự với tới em chưa?

Nếu khi nằm dưới tôi em hấp hổi để làm tôi tạm thỏa dục, thì sáng hôm sau
với sự ơ thờ và vòi tiền như không của em, tôi tự hỏi mình, như thế tôi đã
từng chiếm hữu được em chưa?

Của thiên trả địa.

Trong vòng nửa tháng qua, cuộc sống của tôi và những nhận thức về cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.