CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 54


“Cô ấy hả, bạo mồm bạo miệng, không dễ khuất phục người khác, có lúc
giải quyết việc hơi luộm thuộm, nhưng bọn em chưa bao giờ có va chạm,
cả hội chơi cùng thì chơi cùng, thế nên anh hỏi em có thực sự hiểu cô ấy
không thì… sao cũng đều là con gái, đều phải lăn lộn ở đất Bắc Kinh này,
cùng một hoàn cảnh số phận, còn với nhau thế nào được nữa….Mà sao anh
lại hỏi thế?”

“Không có gì, thì hỏi em thôi.” Kinh nghiệm thất nghiệp có lẽ làm tôi quá
nhạy cảm rồi, không dưng lại nghĩ xấu về người khác.

Nếu quả như Diệp Tử nói, có lẽ hôm nào tôi phải mời Tiểu Ngọc một bữa
để xin lỗi, quân tử không chấp tiểu nhân, trước mặt Diệp Tử lại không sỉ
nhục tôi, sao lại có người tốt thế chứ!

”Em ăn gì? Anh mời em”. Tôi tiếp lời.

“Em đã ăn một chút trên máy bay rồi, giờ chỉ muốn mua ít hoa quả về
thôi.”

“Nhất trí! Thế…tối em có lên Đá quý…không?”

“Đã mấy giờ rồi? Anh muốn em mệt chết luôn à? Không đi nữa đâu, để
mấy em khác còn có cơ hội chứ! Ha ha….” Diệp Tử cười một cách sảng
khoái, lộ ra hàm răng trắng muốt, từng chiếc từng chiếc sáng bóng như vỏ
ngọc trai.

“Em thích Sing không? Nghe nói sạch đẹp lắm!” Tôi tìm chuyện để nói.

“Cũng được, chỉ là không hợp lắm với tụi trẻ, như nơi dưỡng già, anh coi,
một đất nước mà nhỏ hơn cả khu Triều Dương của Bắc Kinh mình, ở lâu
thì thấy chán.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.