CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 189

Một canh giờ, hai canh giờ, thời gian dần dần trôi qua, sắc trời cũng

dần dần tối xuống.

Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh chạy

về phía đền nguyệt lão. Tâm tình Lương Sơn Bá lập tức vui sướng, Anh
Đài, nhất định là Anh Đài, Anh Đài nàng đến rồi. Lời chưa kịp nói, người
đã chạy về phía kia.

Tứ Cửu không để ý, không kịp kéo công tử nhà mình, chỉ đành vừa

chạy theo vừa hô: “Công tử, chậm một chút!”.

Lúc này người giục ngựa đến đúng là Chúc Anh Đài, chỉ thấy nàng

đang mặc một bộ quần áo tỳ nữ màu đỏ, búi tóc hơi loạn, phong trần mệt
mỏi, trên mặt kích động vạn phần, trong miệng vẫn hô: “Sơn Bá, Sơn Bá,
muội tới rồi!”

Lương Sơn Bá đang chạy trên đường cũng nghe được giọng của Chúc

Anh Đài, sau đó ở nơi xa thấy một thân ảnh hồng sắc, thấp giọng lẩm bẩm
nói: “Là Anh Đài, là Anh Đài!” Giống như qua nhiều lần xác nhận, đó
chính là người mà mình mong nhớ ngày đêm, hắn liền cao giọng hô lên:
“Anh Đài, Anh Đài, ta ở đây!”

“Sơn Bá, muội tới rồi!” Chúc Anh Đài nhìn thấy Lương Sơn Bá, nhất

thời lệ rơi đầy mặt, Sơn Bá, Sơn Bá của nàng, nói xong liền lập tức chạy
tới.

Sau khi dừng ngựa lại ở trước mặt Lương Sơn Bá, hai người nhìn

nhau, trong mắt hàm chứa lệ quang trong suốt, sau đó Chúc Anh Đài phi
thân xuống ngựa, lao vào trong ngực Lương Sơn Bá, hai người ôm nhau
thật chặt, quên hết tất cả phiền não, trong mắt của nàng chỉ có hắn, cũng
như trong mắt của hắn chỉ có nàng, hết thảy mọi thứ đều không còn quan
trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.