Tứ Cửu chạy tới nhìn hai người ôm nhau, cảm thấy vô cùng vui mừng,
công tử cùng Anh Đài tiểu thư rốt cục ở cùng một chỗ.
Một lúc sau, Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá tách ra, đem ngựa giao
cho Tứ Cửu, hai người tay nắm tay trở lại đền nguyệt lão.
Tiến lên trước mặt Nguyệt lão, hai người đồng loạt quỳ xuống.
Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự kiên
định trong mắt đối phương, hôm nay nàng sẽ gả cho hắn, hắn sẽ lấy nàng,
bọn họ muốn thành thân ở trước mặt Nguyệt lão.
“Nguyệt lão ở trên cao, ta là Chúc Anh Đài!” Chúc Anh Đài dập đầu
một cái.
“Nguyệt lão ở trên cao, ta là Lương Sơn Bá!” Lương Sơn Bá cũng dập
đầu một cái.
“Hôm nay lấy trời đất chứng giám kết làm vợ chồng!” Hai người nắm
tay nhau, trăm miệng một lời nói, sau đó quay về phía nguyệt lão dập đầu.
Tiếp đó đứng lên, nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ rốt cục ở cùng một
chỗ!
Tứ Cửu đứng một bên, cảm động vạn phần, hung hăng lau nước mắt,
công tử, Anh Đài tiểu thư, tình yêu giữa hai người khiến hắn thật cảm
động!
“Tứ Cửu, đừng khóc, chúng ta đi thôi!” Lương Sơn Bá nhìn Tứ Cửu
khóc không coi ai ra gì, kêu một tiếng, đang định đứng dậy cùng Chúc Anh
Đài rời đi, thì đột nhiên thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
“Sơn Bá, chàng làm sao vậy?! Sơn Bá! Đừng làm thiếp sợ!” Chúc Anh
Đài hoảng sợ, một bên đỡ Lương Sơn Bá, nước mắt phút chốc rơi xuống,
Sơn Bá, Sơn Bá, đừng làm thiếp sợ mà!