CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 201

Nàng đem suy nghĩ này nói với Lương Sơn Bá, Lương Sơn Bá vốn là

chính nhân quân tử, luôn cho rằng Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo
(*), cảm thấy mình hẳn nên nói một tiếng tạ ơn ở trước mặt Đào Uyên
Minh, nên liền đáp ứng.

(*) ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo

đáp. tương ứng với câu ‘ăn một quả khế trả một cục vàng’ và ‘một miếng
khi đói bằng một gói khi no’ của VN.

Hai người không thể nào ngờ được, Đào Uyên Minh thực ra đối với

bọn họ e là muốn tránh còn không kịp, trước khi bọn họ rời đi, ông làm sao
có thể trở về? Đáng tiếc, nữ nhân khi yêu thường không có suy nghĩ, nam
nhân khi yêu sợ là cũng không tốt hơn nhiều lắm.

Hai người Chúc Lương ở trong căn nhà nhỏ hưởng thụ cuộc sống gia

đình tốt đẹp hạnh phúc, nhưng hạnh phúc luôn trôi đi rất nhanh, lúc này gậy
đánh uyên ương giáng xuống, khiến bọn họ trở tay không kịp.

“Sơn Bá, hôm nay thời tiếp tốt, thiếp đỡ chàng đi ra ngoài dạo một

chút nha.” Chúc Anh Đài hiền lành đỡ Lương Sơn Bá, vịn hắn đi ra cửa.

Trong mắt Lương Sơn Bá tràn đầy ý cười ôn nhu, yêu thương nhìn

Chúc Anh Đài, tùy ý để Chúc Anh Đài vịn hắn ra cửa, đi về phía ven hồ
hoa đào.

Vạn dặm không mây, ánh nắng tươi sáng, từng tia sáng mặt trời chiếu

xuống hồ, nổi lên một vầng kim quang.

Ánh mặt trời tháng sáu vô cùng đẹp, chỉ hơi nóng, khi gió thổi qua

mặt hồ, làm cho người ta cảm thấy có chút say, Chúc Anh Đài giương mắt
nhìn người bên cạnh, không khỏi si mê, tình cảm ái mộ từ trong mắt nàng
tràn ra, được ánh mặt trời chiếu vào càng thêm nóng bỏng vài phần. Nàng
chưa bao giờ hiểu được lòng mình giống như giờ khắc này, nàng yêu hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.